Sau
Ngay khi Cảnh Ninh chuẩn bị cúp máy, đối diện, Vương Tuyết Mai bỗng dưng thở dài.
“Cảnh Ninh, tao biết năm năm này mày đối với tao, đối với nhà họ Cảnh tích góp oán khí rất nặng. Tao thừa nhận, chuyện này tao suy xét không kỹ.
Nhưng cho dù là thế nào, tao cũng là bà nội mày. Bọn họ là cha và em gái mày. Mày có thể hận chúng tao, đó là chuyện người nhà chúng mình. Nhưng tại sao mày có thể hợp tác với người ngoài đối phó với chúng tao chứ?”
Cảnh Ninh nghe lời này, đột nhiên cười.
“Bà cụ Cảnh, chuyện lúc trước khi bà tìm Trần Vĩnh Đạt bàn bạc cùng hãm hại tôi thì bà có nghĩ chúng ta là người cùng một nhà sao?”
Vương Tuyết Mai: “...”
“Nếu như bà muốn đánh chiêu trò tình thân với tôi, để tôi khuyên Lục Cảnh Thâm buông tha mấy người thì rất xin lỗi, tôi không làm được.”
“Mày!”
Vương Tuyết Mai tức giận đến nỗi đỏ cả mặt. Bà ta cắn răng nhỏ giọng nói: “Đây là sản nghiệp của mẹ mày! Mày thật sự có thể nhẫn tâm nhìn chúng nó bị người ta phá hủy trong một sớm sao?”
Giọng điệu của Cảnh Ninh lạnh băng.
“Nếu bà cũng biết đó là đồ vật thuộc về mẹ tôi, nên trả lại hết cho tôi! Nếu không, cho dù là cá chết rách lưới, tôi cũng sẽ không để mấy người sống tốt đâu!”
Nói xong, bỗng nhiên cô cúp điện thoại.
Vương Tuyết Mai che ngực lại, hô hấp dồn dập vì tức giận, sắc mặt trắng bệch.
Cảnh Tiểu Nhã thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy bà ta, sợ hãi kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-sung-kieu-the-co-chut-ngot/1045072/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.