Cảnh Ninh nhìn về phía ông ta, ánh mắt hơi khiếp sợ.
Dù sao, dù trước đay biết người ba này không thương mình, nhưng cũng không đến nỗi nói đến mức này.
Hôm nay... Nghe lời này, là câu mà một người cha sẽ nói ra khỏi miệng được sao?
Lòng cô hơi lạnh lẽo, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
“Tôi mặc gì vẫn không tới lượt ông quan tâm!”
“Mày!”
“Được rồi!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, Vương Tuyết Mai bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang lời của ông ta.
Bà ta gọi một phục vụ đến, để đối phương bưng ly rượu đưa cho Cảnh Ninh, nhỏ giọng nói: “Trước mặt mọi người, người một nhà ồn ào cãi nhau giống cái gì? Còn không im miệng!”
Cảnh Khiếu Đức có chút không nghe theo, còn muốn nói điều gì thì bị Vương Tuyết Mai trừng mắt.
Lời nói còn sót lại không tự chủ được nuốt vào.
Cảnh Ninh lạnh lùng cong môi, người phục vụ bưng cho cô một ly cocktail rất nhạt, mùi rượu thơm, ngửi rất là mê người.
Vương Tuyết Mai nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn lên ly rượu trong tay cô một lúc, lấy lại sắc mặt nói: “Bà ngoại nuôi của mày tới, liên quan tới chuyện của mày và cậu Mộ, chắc mày biết giải thích với bà ấy thế nào!”
“Bà muốn tôi nói thế nào?”
“Cứ nói vì tính cách của mày và cậu Mộ không hợp, đã sớm chia tay, chuyện này không hề liên quan tới Tiểu Nhã.”
Cảnh Ninh lạnh lùng cong khóe môi, sảng khoái trả lời: “Được thôi.”
Vương Tuyết Mai hài lòng gật đầu, bỗng giơ ly rượu lên, đụng một cái lên ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-sung-kieu-the-co-chut-ngot/1045044/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.