Gió xuân phất qua khiến đôi mắt hoe đỏ của cô nhanh khô đi nước mắt.
Cả cuộc đời mẹ vì tình yêu mà khổ đau: tình đầu phản bội, chồng cũ thì nghi ngờ.
Chưa bao giờ… chưa bao giờ cô thấy được nụ cười tươi tắn thật sự hiện trên bờ môi mẹ.
Cô biết những khi mẹ cười chính là vì muốn an ủi cô, không muốn cô buồn, chứ mẹ không hề vui.
Có những đêm cô giả vờ ngủ, nghe rất rõ tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ, tay mẹ bịt kín miệng để không phát ra âm thanh, nhưng cô vẫn nghe rõ mồn một.
“Tôi đi trước đây, hai người chú ý tới Hiểu Đồng chút, tinh thần nó chưa hoàn toàn tỉnh táo đâu!”
Dứt lời, Cố Y Lạc bước đi, cô không giận cũng không ghét bỏ Cố Thúc Tịnh, chỉ là sau ngần ấy năm, ngần ấy chuyện cô nhất thời chưa hoàn toàn chấp nhận được người ba ấy. Mặc dù trước nay cô luôn miệng gọi ba.
Cố Y Lạc khoác tay Lục Triết Tiêu ra khỏi bệnh viện, đột nhiên có tiếng gọi thu hút ánh nhìn của cô: “Chị Lạc…”
“Cẩn thận…”
Một chiếc ô tô lao vun vút tới, đâm một cú rất mạnh vào người Cố Hiểu Đồng, thân thể cô ta tung lên cao rồi rơi tự do xuống đất, máu me chảy ròng ròng giữa nền đường xám xịt.
Ánh mắt đờ đẫn lim dim rồi dần lịm hẳn, miệng cô ta lắp bắp nhưng nói không thành lời.
Cố Y Lạc hốt hoảng chạy nhào tới, đỡ lấy Cố Hiểu Đồng ôm chầm vào lòng, khóc lóc lay gọi: “Hiểu Đồng… em mau tỉnh lại đi.”
Vệt máu dần nhuốm đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871564/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.