Bàn trà nhà họ Lục lâu lắm rồi mới lấy lại được cảm giác ấm cúm tới thế.
Hương trà dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy thư giãn, bọt trà sóng sánh trên sắc vàng êm mắt, hơi nóng bay lên vừa đủ để xua tan đi cái se lạnh đầu xuân.
Bảo Bảo nãy giờ cứ quấn quýt lấy ông bà nội không chịu rời, chắc là nó vui lắm!
Thấy mẹ vừa rót trà ra ly Bảo Bảo liền trụt xuống khỏi vòng tay ông bà nội, lễ phép mời trà tất cả mọi người.
“Tốt, tốt lắm! Y Lạc, con rất biết cách nuôi dạy Bảo Bảo.”
Ông Lục vừa chu môi thổi nguội trà vừa tấm tắc khen.
“Một phần cũng là vì thằng bé hưởng ghen di truyền của nhà họ Lục chúng ta nữa.”
Bà Lục cũng nhớn người nhận lấy ly trà trên tay cháu trai vừa tiếp lời chồng.
Trời vừa choạng tối, ánh sáng bạc nhạt nhẽo, cuộc vui đầu năm cũng đến lúc kết thúc, mọi người đều rời khỏi để lại hai ông bà Lục đơn côi.
Đến cuối đời người ta mới nhận ra: chỉ có vợ chồng mới có thể bên nhau mãi mãi, con cái lớn lên rồi sẽ rời xa ra khỏi vòng tay bố mẹ, nó cũng sẽ có một gia đình riêng.
Đột nhiên Trình An Lệ nói lớn: “Y Lạc, mấy hôm nữa ta muốn cùng hai mẹ con con đi mua sắm. Được không?”
Lời nói thu hút ngay ba ánh nhìn ngờ ngợ, Cố Y Lạc phản ứng nhanh nên liền gật đầu: “Dạ được, trước lịch quay phim mới thì con rảnh ạ.”
Quay trở về nhà trong tinh thần viên mãn nhất, gia đình ba người Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871559/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.