Gạt giọt nước mắt Cố Y Lạc bật người dậy, nắm bàn tay lạnh ngắt vì gió đông của Lục Triết Tiêu.
“Đi thôi…”
“Đi đâu?”
“Ra ngoài kia ngắm tuyết.”
“Em không còn sợ tuyết nữa rồi sao?”
“Có anh rồi, em còn gì phải sợ. Cho dù trời có sập cũng có anh chống lưng cơ mà. Đúng không?”
“Đúng..”
Có lẽ bài thuốc để chữa lành mọi vết thương nhanh nhất đó chính là tình yêu, khi gặp được một người đem lại cảm giác an toàn, có thể an tâm dựa dẫm tự nhiên vết thương lòng sẽ lành.
Trước kia là do Cố Y Lạc quá cô đơn, quá đắm chìm trong sự đau khổ ấy…
Cánh cửa chính biệt thự mở, một luồng gió đông lạnh thấu tâm can lùa thẳng vào, toàn thân tê tái, cơn gió không quá lớn nhưng đủ để họ cảm nhận thấy mùa đông thật sự đến rồi.
Hạt tuyết trắng li ti đã phủ dày con đường sáng mịn, cả thành phố chìm vào một màu xám xịt, trắng tinh, mờ mờ ảo ảo, tầm nhìn không rõ, nhưng khoảnh khắc ấy thật sự rất đẹp.
Cố Y Lạc không ngờ mình đã bỏ qua khoảnh khắc này lâu tới như thế, một khung cảnh khiến người ta lầm tưởng mình đang đặt chân tới chốn bồng lai, không lộng lẫy tráng lệ, ngược lại chỉ một màu tẻ nhạt lạnh lẽo nhưng cảm giác phẫn khích và ảo mộng.
“Không ngờ trời tuyết lại đẹp thế này.”- Cố Y Lạc thốt hơn.
“Em có muốn nhìn thấy rõ cảnh đẹp hơn nữa không?”
“Ừm…”
Trong tích tắc Cố Y Lạc được nhấc lên cao, đôi tay cô dang rộng ngả người về sau, giữa cái lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871538/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.