Trời chuyển đông rét mướt, bước chân vội vã, tấp nập, ngoài đường người ta đã mặc mấy lớp áo bông dày cộm vẫn còn cảm thấy lạnh, thời tiết dự báo tối nay tuyết đầu mùa sẽ rơi.
Cố Y Lạc tan ca trở về nhà từ sớm, một mình lặng lẽ ngồi trong phòng, những kí ức xưa cũ lũ lượt ùa về.
Năm đó cô mười tuổi, giữa cái tiết trời buốt giá mẹ và cô cùng ra chợ đêm mua xâu cá về nấu mắm kho, nhưng cô không bao giờ biết được rằng đó là lần cuối cùng cô gặp được mẹ. Chính vào đêm hôm đó đã xảy ra một vụ tai nạn kinh hoàng.
Tay trái mẹ cầm xâu cá treo lơ lửng, tay phải mẹ nắm chặt tay cô, mẹ nói với cô rất nhiều điều, dạy cô rất nhiều thứ. Cho đến khi chuyến tàu hoả định mệnh ấy đi qua, mẹ vì cứu cô và một cậu bé khác mà không kịp chạy thoát thân, một cú đâm lấy đi tính mạng mẹ.
Trong đôi mắt lờ mờ nửa tỉnh nửa mơ, Cố Y Lạc không nhớ rõ ngày hôm ấy, chỉ là không thể nào quên khoảnh khắc đáng sợ lúc đó, cú đâm nhanh như một cơn gió, người mẹ văng ra khỏi làn đường xe lửa, nằm thoi thóp giữa mặt đất, thân thể máu me đầy mình, tay mẹ cũng dính đầy máu nhúc nhích dầm về phía cô, miệng lắp bắp nhưng không nói thành lời, trong cái chớp mắt từ biệt rồi mẹ nhắm chặt hẳn, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Và cô cũng bị ngất xỉu đi trong khoảnh khắc ấy, im lìm trong bầu trời tuyết rơi.
Tuyết đầu mùa… Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871537/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.