Chất giọng lạnh lùng như vọng từ âm phủ trả về, Lục Triết Tiêu mắng Lục Minh Trí: “Anh đã bảo cho người âm thầm bảo vệ Cố Y Lạc cơ mà. Tại sao cô ấy vẫn bị người khác tấn công?”
Lục Minh Trí như đứng hình, ngu ngơ hỏi lại: “Chị dâu bị làm sao?”
Lục Triết Tiêu vẫn nguôi cơn giận, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu rụi người trước mặt: “Bị người ta tát. Cho người theo sát hơn bảo vệ cô ấy hơn đi. Anh không muốn sai phạm này lặp lại thêm lần nào nữa.”
“Em biết rồi. Vậy em ra ngoài trước đây.”
Vẫn chất giọng lạnh nhạt ấy, Lục Triết Tiêu gọi Lục Minh Trí lại: “Khoan đã, tung ra các bằng chứng của Thẩm Sơ Du luôn đi. Cho cô ta bay màu khỏi showbit, để lại cũng là mầm hoạ ngầm cho Y Lạc.”
“Được, em hiểu rồi.”
Chỉ khi an toàn ra khỏi căn phòng sặc mùi thuốc súng ấy Lục Minh Trí mới dám thở phào, nhẹ lòng hơn hẳn.
Cố Y Lạc như trung tâm vũ trụ, chỉ cần quay chệch hướng lập tức sẽ có nòng súng đầy đạn chĩa về phía Lục Minh Trí. Một khi có kẻ nào to gan cố ý muốn ngáng chân cô chắc chắn anh sẽ dọn sạch, thẳng tay, vô tình, lạnh lùng, không chút thương tiếc.
Bưng ly cà phê đứng bên ban công hít thở khí trời sáng sớm, ánh mắt nhìn xa xa, khuôn mặt đờ đẫn đi vì lởn vởn bao nghĩ suy, lòng nặng trĩu, đến bản thân Cố Y Lạc cũng chẳng hiểu nổi chính mình, rõ ràng là có thể khiến mấy kẻ kia nếm mùi vị đắng cay giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871525/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.