“Anh đã hỏi xem em có đồng ý hay không chưa?”- Cô Y Lạc bếu môi, liếc một ánh mắt vừa si tình vừa dửng dưng.
Không nói lời nào anh trực tiếp kéo tay, ôm chặt cô vào lòng, cái ôm đầy ấm áp giữa tiết trời đầu đông.
Bị bất ngờ cô cứng đờ như khúc gỗ, miệng há hốc, mắt trợn tròn, cưỡng không lại nổi bản thân, hai cánh tay rung rung, từ từ đón lại.
Bỗng nhiên có tiếng gọi khiến cô giật mình, theo vô thức đẩy văng anh ra: “Hai người làm cái gì vậy?”
Chu Tuyết Sương đầy oán hận bước tới, ánh mắt như con dao găm sắc nhọn chĩa thẳng về phía Cố Y Lạc: “Tôi đúng là quá xem thường cô rồi, vừa tìm cớ tới nhà anh Tiêu đã đành lại còn cố dụ dỗ anh ấy nữa.”
Lục Triết Tiêu từ đằng sau bước tới, đan tay nắm chặt lấy người mình thương, ánh mắt anh hững hờ nhìn Chu Tuyết Sương, đáp trả: “Em có thể làm gì anh đều có thể bao che nhưng việc em xúc phạm cô ấy là điều duy nhất anh không thể chấp nhận. Lần trước anh không nói không có nghĩa em được dùng lời lẽ như thế với cô ấy lần hai.”
Sắc mặt Chu Tuyết Sương u ám, tái mét, người cô ta run lên bần bật, khoé mi vừa cay vừa đỏ rậy, cổ họng nghẹn ứ: “Anh vì cô ta mà nói với em như thế sao?”
Cô ấy chính là giới hạn của anh.
“Anh nghĩ chúng ta đã nói rõ mọi chuyện, em đừng cố chấp, cho dù em có làm gì thì chúng ta cũng không thể ở bên nhau.”- Anh thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/871502/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.