Đêm khuya tĩnh mịch, thành phố đã chìm vào giấc ngủ say chỉ còn mỗi căn nhà trọ chật hẹp vẫn vang vọng lại câu nói tiếng cười rôm rả.
Khi nhìn thấy sắc mặt u buồn của Lục Triết Tiêu, lại nhớ tới lời dặn của Lục Minh Trí trước khi rời đi, cô chỉ đành thốt lên mấy lời sến súa an ủi: "Không sao đâu, bây giờ chưa biết nấu không có nghĩa sau này không biết. Sau này tôi dạy anh có được không?"
Cảm xúc mãnh liệt, sắc mặt lập tức chuyển màu vui như độ mùa, anh xấn tới mà ôm chầm lấy cô, cũng may cô nhanh tay cản lại, nụ cười không tự nhiên hiện trên môi, Cố Y Lạc nói tiếp: "Sau này trước mặt trẻ con không được làm những hành động như này nữa."
Lục Triết Tiêu như một đứa trẻ cười ngốc, vui vẻ gật đầu: "Được..."
Tự nhiên lòng cô xao xuyến với người đàn ông trước mặt, người đàn ông biết điều và ngoan ngoãn, và cũng thấy thương có người đàn ông với lớp vỏ bọc lạnh lùng dày cộm nhằm che lấp đi những khoảng trống trong cõi lòng.
Có lẽ những lúc như này mới chính là con người thực sự của anh, có lẽ vì áp lực quá lâu rồi mới biến anh thành một kẻ mặt lạnh như thế.
Đêm khuya tắt đèn anh ôm chiếc gối bước vào phòng khiến cô được một phen hú hồn, hét toáng: "a...a...a"
Ánh đèn điện sáng trưng, phản chiếu gương mặt đẹp từng góc cạnh, sáng bóng của anh cô mới dám thở phào một hơi: "Nửa đêm nửa hôm anh làm cái gì vậy hả? Sao không ngủ đi chạy tới phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cung-sung-vo-yeu/248881/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.