"Thiên...là em mà.." Hàn Bách sợ hãi nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Thiếu gia..cậu..?" Dì Trương không thể tin nổi vào những gì mình nghe được. Người này không phải thiếu phu nhân sao? Không thể nào, đều giống y như đúc mà.
"Cô là ai?" Tôn Mặc Thiên ngồi xổm xuống bóp cằm người phụ nữ giả danh vợ anh tra khảo.
"Em...em là vợ của anh mà.." Hàn Bách vành mắt đỏ hoe nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Vợ? Cô nghĩ ai mang khuân mặt của vợ tôi cũng có thể trở thành vợ của ông đây à? Vợ tôi mà tôi không nhận ra đâu là thật đâu là giả thì tôi có vợ để làm gì!" Tôn Mặc Thiên cười khẩy.
"Không... không có.." Hàn Bách rùng mình, sống lưng lạnh buốt, chuyện này sao có thể chứ!
"Cho cô một cơ hội cuối cùng! Nói!" Thần sắc Tôn Mặc Thiên lúc này khó có thể diễn tả. Lạnh lùng như băng.
"Em là Hàn Bách! Vợ của anh mà!" Hàn Bách lấy hết can đảm hét lên.
"Được! Tần Minh! Đưa cô ta đi" Tôn Mặc Thiên hất tay ra nhẹ nhàng đứng lên.
"Vâng!" Tần Minh vẫn chưa rời đi nghe vậy liền tiến lên nhanh gọn đưa Hàn Bách 'giả' kia đi.
"Cô ta không phải vợ con, vợ con sẽ không dùng nước hoa nồng như thế, chiều cao cũng sẽ không thấp như vậy. Hơn nữa giọng nói cũng khác với vợ con" Tôn Mặc Thiên thấy dì Trương vẫn ngẩn người ra bèn lên tiếng giải thích.
Dì Trương mặc dù lo lắng nhưng vẫn chầm chậm gật đầu.
"Tiểu Bách đã về chưa?" Anh rút một tờ khăn ướt trên bàn vừa lau tay vừa hỏi.
"Vẫn chưa!" Dì Trương lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/997722/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.