Sáng hôm sau khi Hàn Bách tỉnh lại đã không thấy Tôn Mặc Thiên đâu, hỏi dì Vương thì biết anh đã ra sân bay từ sớm rồi, cô nghe vậy liền lên lấy điện thoại gọi cho anh.
"Dậy rồi sao?" Bên kia là giọng nói ấm áp của Tôn Mặc Thiên.
"Sao anh không gọi em dậy?" Hàn Bách bất mãn nói.
"Thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ phá giấc ngủ của em" Tôn Mặc Thiên nhẹ nhàng đáp lại.
"Anh đã tới nơi chưa?" Hàn Bách tiếc nuối hỏi.
"Chưa, còn hai tiếng nữa" Tôn Mặc Thiên ở trên máy bay nhìn đồng hồ trên tay nói.
"Vậy anh nghỉ ngơi đi, khi nào đến nhớ gọi cho em, à anh nhớ phải cẩn thận đấy" Hàn Bách hơi buồn nhưng giọng nói vẫn cố gắng bình thường để anh không biết.
"Ừm, nhớ lời anh nói đấy"
"Vâng, em biết rồi" Hàn Bách nói xong thì cup máy đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng. Gần đây công ty khá ổn rồi nên cô không cần phải tới công ty, ở nhà không có gì làm, cô đi vào thư phòng của anh tìm sách để đọc, ở đây có rất nhiều loại sách có ích, đọc cả ngày không chán. Tới hai tiếng sau Tôn Mặc Thiên gọi tới, Hàn Bách nhắc đi nhắc lại chuyện nhớ phải an toàn rồi mới an tâm cup máy.
Bên kia Tôn Mặc Thiên vừa xuống máy bay liền lập tức cùng Cao Lãng và Minh Triết về trụ sở chính. Bọn họ họp rồi phân chia một hồi sau đó hai người kia liền đi tới địa điểm được phân ban đầu để phòng thủ, còn Tôn Mặc Thiên cử người đi hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-mat-lanh-cuc-sung-vo-yeu/997674/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.