Cố Thiên Tầm quay lưng đi, lôi điện thoại ra. Quả nhiên là tin nhắn từ số của anh.
Cô mở ra.
Nội dung tin nhắn hiện ra trước mắt cô.
“15 phút nữa đi ra khỏi phòng!”
Dòng tin nhắn mang tính mệnh lệnh cùng với sự bắt buộc không cho đối phương có cơ hội từ chối. Ngón tay cô ấn trên màn hình hồi lâu ngập ngừng, rồi xóa đi, coi như chưa từng nhìn thấy.
Thế nhưng màn hình lại nhảy lên một tin nhắn mới. Lần này càng “ép người quá đáng” hơn.
“15 phút nữa mà không thấy cô ra, tôi đi vào lôi cô ra đấy.”
Cô sững người, bất giác quay sang nhìn về phía anh, ánh mắt anh chưa từng nhìn cô một cái, chỉ lễ phép xin cáo từ với ông Cảnh và bà Trần Di.
Anh rốt cuộc định làm gì?
Cố Thiên Tầm không hiểu, cất điện thoại đi. Bên kia, Mộ Dạ Bạch đã bắt đầu đứng dậy.
“Cháu không ở lại thêm lúc nữa? Hay là ở lại ăn cơm tối cùng cả nhà đi? Sắp đến giờ cơm rồi.” Bà Trần Di tìm cách giữ Mộ Dạ Bạch lại, không ngừng đá mắt ra hiệu cho con gái.
Cảnh Dao lập tức gật đầu, phụ họa theo: “Tiền bối, mẹ em đã nhiệt tình mời anh ở lại vậy thì anh đừng từ chối nữa nhé?”
Mộ Dạ Bạch vẫn cương quyết ra về: “Tôi đến đã làm phiền mọi người rồi, không tiện ở lại lâu.”
Rõ ràng là từ chối thẳng thừng.
Cảnh Dao cảm thấy chán nản thất bại.
Định nói thêm gì đó thì ông Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251587/chuong-97-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.