Sau khi Cố Thiên Tầm đi khỏi, hội trường vẫn như một mớ hỗn độn.
Cách quan khách cũng không ở lại lâu hơn nữa mà lục tục ra về.
Bà Trần Di thấy cái cảnh tượng tan tác này thì quay sang lạnh lùng nhìn Tần Tư Lam rồi lại quét ánh mắt về phía bà Cố Vân La, cười nhạt: “Hóa ra hôm nay mẹ con bà không phải đến tham dự lễ cưới mà là đến phá đám?”
“Tư Lam, bao nhiêu năm nay đều là mẹ có lỗi với con...” Bà Cố ân hận xin lỗi. “Trước đây là mẹ bất đắc dĩ mới phải đưa con vào cô nhi viện, sau đó đợi đến khi mọi chuyện yên ổn rồi mẹ đi tìm con thì viện trưởng mới nói là đã chuyển con đi nơi khác rồi.”
“Bà buông tay ra!” Nước mắt của bà không khiến cho Tần Tư Lam mềm lòng hơn chút nào ngược lại càng khiến cô ta cảm thấy căm ghét tột độ.
Tư Lam dùng sức giằng tay bà ra, nghiến răng ken két: “Tôi khong tin bà là mẹ tôi, các người đừng hòng lừa tôi! Tôi là người nhà họ Mộ, không đời nào lại có người mẹ như bà!”
“So với nhà họ Mộ thì mẹ thực sự quá tầm thường, nhưng Tư Lam, mẹ thật sự là mẹ ruột của con, con hãy tin mẹ, mẹ không việc gì phải lừa con cả...” Bà Cố Vân La ra sức giải thích, muốn để con gái nhận mình.
“Đủ rồi! Bà đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!” Tần Tư Lam bịt chặt tai lại, cố hết sức chối bỏ sự thật này, lùi lại phía sau vài bước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251424/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.