“Anh đừng nói nữa!” Môi bị cô đưa tay ra bịt chặt. Cô kinh hoàng nhìn thằng vào anh, ánh nhìn trân trân. Anh túm lấy tay cô.
Cô lập tức nói, nước mắt không ngừng lăn xuống. “Anh đừng nói những lời này nữa, tôi không muốn nghe!”
“Tôi biết anh và bọn họ không giống nhau. Anh là người tốt, anh... không có ý đồ xấu xa như vậy.”
Như thể tự mình nói với mình, cô phản bác lại lời anh nói, vừa như giải thích hộ anh.
Tay cô bị anh nắm lấy, ngón tay khẽ run lên.
Diệu Vi bước đến.
“Lý Vũ Sâm, anh làm vậy là sao hả?”
Khuôn mặt cô ta rất khó coi, khí thế đùng đùng.
Cô ta liếc mắt qua Dương Nguyệt lúc này vẫn còn đang nước mắt giàn giụa, ánh mắt như thể muốn xé cô ra làm trăm mảnh.
Lý Vũ Sâm cau mày, buông tay Dương Nguyệt ra, cúi xuống nhìn cô nói. “Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đưa em về.”
Dương Nguyệt không nói gì, anh đóng cửa xe lại cho cô.
Cánh cửa đóng lại, Dương Nguyệt ngồi trong xe như ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Hai người họ ở ngoài đang nói gì với nhau, cô đều không nghe thấy.
Lý Vũ Sâm dựa vào thành xe, cô cũng không thấy được nét mặt anh.
Nét mặt cô gái kia vừa kích động vừa có vẻ như bị tổn thương, Dương Nguyệt nhìn thấy rất rõ ràng. Thỉnh thoảng cô ta lại ném về phía cô ánh nhìn sắc lạnh khiến cô giật thột mình.
Không tránh khỏi cảm giác mình rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251263/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.