Bùi Cẩm Xuyên xót ruột, bỏ chăn ra quấn lên người cô.
“Anh đừng lo cho em, mau quấn chăn cho mình đi.” Dương Nguyệt nhìn thấy cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo may ô mỏng liền đưa chăn cho cô.
Bùi Cẩm Xuyên sướng rơn, vội quấn một vòng chăn khiến cả hai cùng quấn chặt vào nhau trong chiếc chăn.
“Như thế này thì không ai lạnh nữa.” Bùi Cẩm Xuyên áp sát vào người cô, hơi thở nóng rẫy của cậu phả bên tai Dương Nguyệt. “Tiểu Nguyệt Nguyệt, giờ chúng ta đã cùng chung chăn gối rồi, sau này em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
Cô chỉ khẽ cười, không nói gì.
Cậu bạn cùng phòng với Bùi Cẩm Xuyên trêu chọc. “Khoác cùng một tấm chăn mà đã coi cô ấy là người của cậu rồi sao? Vậy thì cậu sớm đã là người của tôi rồi!”
“Đúng vậy, em gái à, em đừng để bị cậu ta dụ ngọt. Hai đứa vẫn còn chưa... gì đó thì không tính!” Cậu ta vừa nói vừa nhìn hai cây đũa với vẻ mặt nham hiểm.
Mặt Dương Nguyệt nóng bừng.
Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm đó mình và Lý Vũ Sâm suýt nữa thì xảy ra chuyện... mà chợt lúng túng có tật giật mình.
Rõ ràng là mình đang ở bên Bùi Cẩm Xuyên, sao lại nghĩ đến người khác chứ?
“Đừng nghe bọn họ nói bậy.” Cái chủ đề này đối với Bùi Cẩm Xuyên và Dương Nguyệt vẫn chưa phải lúc.
Tai Bùi Cẩm Xuyên đỏ ran, lúng túng ho khan một tiếng. “Đi thôi, Nguyệt Nguyệt, vào phòng anh.”
“Vâng.”
Dương Nguyệt đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251261/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.