Dương Nguyệt nhìn thấy vậy, nước mắt nóng hổi lăn dài. Giọng cô nghẹn lại, kéo tay anh. “Cẩm Xuyên, anh đừng như vậy...”
“Anh say rồi, đợi anh tỉnh lại rồi chúng ta nói chuyện, được không?” Dương Nguyệt nói giọng như khẩn cầu.
Cho dù giờ cô và anh đi đến bước đường này, dù tình cảm cô đối với anh không hẳn là tình yêu, nhưng đó cũng là thật lòng thích!
Sự trong sáng, thuần túy, nụ cười như tỏa nắng của anh đều từng khiến cô động lòng.
Vì vậy giờ đây nhìn anh buồn bã như vậy trong lòng cô cũng không thoải mái chút nào.
“Là anh không tỉnh táo, chính vì anh không tỉnh táo nên mới phạm sai lầm lớn như vậy.” Bùi Cẩm Xuyên lẩm bẩm dường như sợ rằng để Dương Nguyệt đi mất nên tay càng ôm chặt lấy cô hơn. “Nguyệt Nguyệt, hãy tha lỗi cho anh, sau này anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Mãi mãi không bao giờ...”
Hướng Nam hai mắt đỏ hoe, quay người chạy đi.
Dương Nguyệt mấp máy môi định gọi cô lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Bên cạnh, bạn cùng phòng với Bùi Cẩm Xuyên dường như đã lờ mờ hiểu ra chuyện gì đó, thần sắc nghiêm trọng.
“Em dâu, em... ở lại với cậu ấy đi.”
Lúc này cũng không phải lúc sửa lại cách xưng hô, Dương Nguyệt chỉ gật đầu, không nói gì nữa.
.................
Biết được chắc chắn rằng cô sẽ không đi nữa, Bùi Cẩm Xuyên lúc này mới yên tâm.
Anh nằm xuống mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Ngủ cũng không yên giấc, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251239/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.