“Vậy thì cứ dựa dẫm vào anh đi, tốt nhất là dựa vào anh đến lúc không thể rời xa anh được nữa. Bé con, hãy tin anh, anh không chỉ để em dựa vào, mà còn là chỗ dựa cho em cả cuộc đời!”
Một câu nói mà khiến trái tim cô xao xuyến bồi hồi, từng đợt sóng lan tỏa khiến tim cô ấm áp vô cùng.
Nhưng...
Cùng với đó là cảm giác chua xót.
Cả đời người dài như thế nào?
Đối với độ tuổi của cô mà nói thì đó là những tháng ngày dài đến mức không thấy bến bờ. Bọn họ có thể bên nhau cả đời sao?
Dương Nguyệt không có chút nào chắc chắn.
..............
Mấy ngày sau đó, Lý Vũ Sâm đi công tác nước ngoài.
Chênh lệch múi giờ, thời gian đảo lộn.
Dương Nguyệt gọi cho anh một cuộc điện thoại, nhưng lúc đó anh còn đang ngủ. Nhận điện thoại của cô, anh lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi.
Mặc dù như vậy, anh vẫn cố nói chuyện với cô.
Dương Nguyệt xót anh, không dám nói nhiều.
Sau đó cô không dám gọi cho anh nữa. Nằm trên giường xoay đi lật lại khó mà ngủ được, nhớ anh, dù chỉ là nghe được giọng nói của anh cũng tốt.
Thậm chí là đếm đốt ngón tay, nhẩm tính ngày anh trở về.
Cảm giác mình không còn là chính mình nữa khiến cô phiền não.
Trước giờ cô chưa từng như vậy. Cả lúc còn yêu Cẩm Xuyên cũng không như thế.
Buổi sáng, mẹ Dương Nguyệt kéo cô đi siêu thị. Ở thị trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251218/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.