“Ai làm người giúp việc nhà anh chứ? Em mới không thèm vào.” Dương Nguyệt đấm anh hai cái.
Nghe anh nói như vậy, cô liền không giận nữa, cũng càng lúc càng cảm thấy mình không phải.
Anh thở dài, ôm cô. “Bé con, em không thể an ủi anh, dỗ anh, nói những lời ngọt ngào với anh được sao? Tuy là anh nhiều tuổi hơn em, trưởng thành hơn em nhưng điều đó không có nghĩa là anh không bị tổn thương. Trái tim anh cũng giống em vậy, đều bằng xương bằng thịt, nó cũng biết đau. Em hiểu không?”
Dương Nguyệt nghe anh nói vậy, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, thương anh.
“Em xin lỗi...”
Cô chủ động vòng tay lên ôm cổ anh, nói lời xin lỗi một lần nữa.
“Em nói thật lòng, thành khẩn đấy, anh đừng giận em nữa có được không? Được không hả? Được không?” Dương Nguyệt như một đứa bé, không ngừng mè nheo anh.
Chiếc đầu nhỏ không ngừng lúc lắc trước mặt anh, bộ dạng rất thành khẩn.
Lý Vũ Sâm có giận hơn nữa thì cũng bị bộ dạng này của cô làm xẹp cơn tức. “Nếu đã biết sai rồi thì em nói đi, phải chịu phạt như thế nào?”
“Còn phải chịu phạt nữa sao?” Cô ấm ức, hai đầu lông mày nhăn nhó lại.
“Không phạt thì lần sau sao em chừa được?” Lý Vũ Sâm nhéo nhéo chiếc má phúng phính của cô.
“Giờ em nhớ rồi!” Cô túm lấy tay anh cắn rồi gặm.
Mắt Lý Vũ Sâm chững lại, nhìn cô chăm chú, rừng rực như lửa.
“Nguyệt Nguyệt, hôn anh...”
“....” Bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251208/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.