“Lão Dương à, giờ trẻ con mười mấy tuổi đầu là dễ nổi loạn lắm, phải dạy dỗ cho tử tế. Nếu mà không dạy bảo cẩn thận sau này dễ đi vào con đường tà ma ngoại đạo lắm.”
“Ông Ngô nói phải đấy. Tiểu Thành nhà chúng tôi còn đang trông chờ nó cơ. Thành tích của nó không phải tốt lắm, nói là ra nước ngoài có thể vươn lên không, giờ... ầy, đừng làm hủy hoại tiền đồ đấy!”
“Đừng chiều nó nữa, lúc nên đánh thì vẫn cần phải đánh. Đánh vài trận là sẽ ngoan thôi. Làm chuyện đó... với đàn ông cơ đấy!”
“Được rồi, đủ rồi! Con gái của tôi, tôi tự biết dạy, không cần các người dạy tôi phải làm gì!” Mặt bố Dương Nguyệt xanh tái, đuổi khách.
Những lời nói của hương thân trong xóm khiến ông thấy như bị bôi tro trát trấu vào mặt, khuôn mặt vừa thê thảm vừa tối sầm lại.
Bình thường ông là thầy giáo có tiếng nghiêm khắc, là người cha hiền từ, Dương Nguyệt lại là học sinh giỏi có tiếng quanh vùng.
Cô xinh đẹp khéo léo không nói, thành tích học tập cũng rất ưu tú, đỗ vào trường đại học danh tiếng, giờ lại là sinh viên trong diện được bảo đảm đi du học nước ngoài...
Có cô con gái xuất sắc như vậy, bậc làm cha mẹ tự nhiên nở mày nở mặt. Thế nhưng, giờ đây...
“Bố.” Dương Nguyệt vừa hổ thẹn vừa thấp thỏm, cảm giác có lỗi với sự kỳ vọng mà bố mẹ dành cho mình.
Cô khẽ gọi một tiếng, cổ họng đã nghẹn lại.
Bố Dương Nguyệt nhfin thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ly-hon-di/2251200/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.