Trịnh Hiên lớn vậy rồi mà vẫn chưa ngồi xe khách bao giờ, bởi vì cuộc sống sau khi Quý Lương đi quá khó khăn, cho nên đến tận khi lên xe tổng tài mới nhận ra nhà mình có tài xế, sao phải ngồi xe khách một mình?
Xe khách xóc nảy cả quãng đường dài, chạy từ hừng đông đến khi trời tối, cuối cùng cũng đến thôn trang hẻo lánh. So với thành thị phát đạt nơi Trịnh Hiên ở, thôn trang chưa từng bị khai phá này quả thực là bộ lạc nguyên thủy.
Hắn xách theo một đống đồ bổ quản gia đưa xuống xe, xoay cái cổ cứng đờ lại, lập tức nhìn thấy Quý Lương đang ôm chó con đứng dưới cột đèn đường cách đó không xa mỉm cười với hắn.
"......" Trịnh Hiên vốn đang gắt gỏng tức khắc bình tĩnh lại.
"Mang theo nhiều đồ thế!" Quý Lương tiến lên muốn giúp, chó con trong lồng ngực kêu "gâu gâu" hai tiếng.
"Không nặng, mấy cái này mang cho ông nội." Trịnh Hiên kêu hai tiếng "ông nội" không hề ngại miệng, "Sao cậu lại đến đây?"
"Lý Đống nói với em anh muốn đến, em sợ anh không tìm thấy chỗ nên đến bến xe đón anh, đường ở đây không dễ đi, anh đi theo em, cẩn thận chút nha."
Hắn vốn định sẽ dạy dỗ tên nhóc omega bỏ đi không nói tiếng nào này ngay khi gặp mặt, nhưng đến khi gặp được rồi lại nhắm mắt theo đuôi Quý Lương, tất cả cảm xúc tiêu cực đều tan thành mây khói.
"Ông nội còn phải ở bệnh viện quan sát hai ngày, giờ khuya rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-luon-bi-va-mat/3031872/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.