Trịnh Hiên mờ mịt nhìn trần nhà xa lạ, chó con bị phái vào kêu hắn dậy đứng bên chân giường kêu "gâu gâu" thật to.
Hắn vừa thay quần áo xong, một con mèo mướp sọc đen xám nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ, "meo" với Trịnh Hiên một tiếng.
Quý Lương đặt bánh bao mới hấp lên bàn đá, xoay người nhìn thấy mèo mướp trong ngực Trịnh Hiên, cậu cười đi tới xoa đầu nó: "A Hoa, em về rồi!"
"Nó là 'A Hoa'?" Trịnh Hiên thầm đánh giá con mèo quấn người này, rất nhanh sau đó đưa ra kết luận, đúng thật là rất đáng yêu.
"Anh biết A Hoa hả? Lạ nhỉ, sao nó thân với anh thế?" Bình thường A Hoa rất lạnh lùng.
Trịnh Hiên âm thầm tự hào, đương nhiên là bởi vì hắn đẹp.
Ăn sáng xong, Quý Lương đưa Trịnh Hiên đến bệnh viện. Sắp gặp ông Quý, Trịnh Hiên hiếm khi cảm thấy căng thẳng, Quý Lương ngửi pheromone của hắn thấy không thích hợp, cậu lập tức duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, phóng pheromone của mình ra trấn an, nói: "Đừng sợ, ông nội rất hiền."
"Ừm." Trịnh Hiên căng thẳng siết tay vợ, hai chiếc nhẫn bạc sít sao áp chặt vào nhau.
"Anh thả lỏng tí đi! Cười một cái." Quý Lương cảm thấy Trịnh Hiên thế này hơi đáng yêu, không nhịn được vươn một tay khác nhéo mặt hắn.
"Ưm." Trịnh Hiên nở nụ người cứng đờ, nhìn còn ghê hơn không cười.
"......"
"Có khi nào ông không thích anh không?" Nghĩ đến thái độ ác liệt của mình với Quý Lương ban đầu, tổng tài tức khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-luon-bi-va-mat/3031870/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.