Sáng hôm sau lúc mở mắt lờ mờ tỉnh dậy thì người đã không còn bên cạnh. Nguyệt Độc Thất thở ra một hơi dài. Cả đêm vật lộn với hắn nên lúc này toàn thân cô đều đau nhức. 
Cô gắng gượng ngồi dậy thì đột nhiên cửa phòng cùng lúc ấy mở ra khiến cô giật mình mém thì hét lớn: “Ai đấy!?” 
Cũng may chẳng phải người lạ vì hiện tại cô đang trần như nhộng. Đứng trước cửa là hình bóng cao lớn quen thuộc của hắn. 
Cô nhìn hắn không nói nửa lời, chỉ tự hỏi hắn vẫn chưa đi làm à? 
Hạc Cảnh Thần nhẹ bước tới cạnh giường, cô theo phản xạ hơi nhích người ra xa. Lại thấy hắn hơi trầm mặt. 
“Em tỉnh rồi sao? Đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị xong, ăn uống đúng giờ để còn uống thuốc.” Hắn dặn dò rất chu đáo khiến lòng cô có chút bất trắc. 
“Em không muốn ăn.” Thấy có vẻ cô đã bớt giận hơn, hắn cũng dịu lòng đi. 
Hắn đưa tay đột ngột bế thốc cô lên, Nguyệt Độc Thất lại giật nảy, “Anh làm gì vậy?” 
“Mau đi tắm đi. Tôi không có nhiều thời gian.” Nói rồi hắn ôm cô bước vào phòng tắm. 
Nguyệt Độc Thất gượng chín cả mặt. Nói trắng ra là cô đang nghĩ hắn sẽ tắm cho mình thêm lần nữa. Suy tư đến đây cô mới đột ngột thốt lên: “Em tự làm được.” 
Hắn đặt cô ngồi vào bồn tắm, nghe cô bảo thế thì có hơi khựng lại. Hạc Cảnh Thần nhìn cô hồi lâu, hắn bật cười: “Nhanh đấy!” 
Cô mím môi, gật đầu chờ hắn ra khỏi phòng mới từ từ bình tĩnh lại. 
Nguyệt Độc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/203832/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.