Nguyệt Độc Thất không muốn làm phiền nhiễu đến Tiệp Như nên chẳng lâu sau đã bảo cô về nhà. Dẫu sao Tiệp Như và Võ Tinh Huy cũng đang cãi nhau, nếu cô nàng cứ lo lắng mãi cho cô thì không được. 
Tiệp Như với dáng lưng vờ cô đơn, lủi thủi bước ra phía cổng nhà của Hạc gia. Quay đầu, cô nàng bĩu môi: “Cậu thật sự đuổi tớ đi ư? Còn sức khỏe của cậu thì sao?” 
Nguyệt Độc Thất bật cười, nhìn Tiệp Như lúc này thật quả không khác mèo con làm nũng. Nhưng đành chịu, sau một thời gian dài cả buổi chiều nghỉ ngơi thì cô gần như đã khỏe hơn trước. 
“Tớ đỡ nhiều rồi. Cậu đã vất vã cả ngày, nên nghỉ ngơi thôi. Mai lại đến, ha?” Cô dịu giọng, khuyên bảo. 
Hít một hơi thật sâu, Tiệp Như tặc lưỡi: “Được thôi. Tớ về nhà vậy, cậu cũng vào trong nghỉ ngơi đi.” 
Gật đầu đồng ý, song cả hai cũng chia tay nhau, mỗi người một nơi. 
Nguyệt Độc Thất chỉ mới bước chân vào nhà đã ngã nhào tới chỗ ghế sô pha. Cô thở phào một hơi mệt mỏi song lại bất giác nhìn xuống chiếc bàn trước mặt. 
Một tập hồ sơ khám thai to chình ình. Không kiềm lòng có chút muốn mở ra, Nguyệt Độc Thất liền nắm lấy thứ đáng ghét ấy. 
Cô lật ra xem. Bên trong còn có một tấm hình chụp thai nhi mới hình thành bên trong. Kết quả xét nghiệm ghi “hai tuần” nên thai nhi chưa rõ hình dạng. 
Tay cầm tài liệu của cô run run. Nhanh sau đó liền quăng ngay xuống đất. Việc gì phải dày vò bản thân như vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lua-nguoi-phu-nhan-lam-sao-chay-thoat/203831/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.