Phong Thừa Trạch thực sự có khả năng hồi phục rất tốt, sau khi nhập viện hơn một tuần đã có thể xuống giường đi lại như bình thường nhưng vì miệng vết thương vẫn chưa khép nên vẫn phải ở lại trong viện để tiện theo dõi thêm.
Hắn vì việc này mà cảm thấy nhàm chán, thà rằng để hắn đi luyện súng hay boxing may ra còn vui vẻ hơn là cả ngày ở trong phòng đọc sách.
Nghĩ gì làm nấy, hắn lập tức bước xuống giường đi tìm Giản Tích Nhu trêu ghẹo giết thời gian.
“Bác sĩ Giản, tự dung tôi thấy đau vết khâu quá, em có thể xem qua dùm tôi được không?” Hắn trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của cô mà kiếm chuyện, không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào phòng làm việc của cô.
Hắn thực sự không ngờ tới bên trong cô lại đang thay áo!
“Anh! Cút ra ngoài cho tôi!” Nhìn thấy anh bước vào mặt cô bỗng chốc đỏ ửng, gằn giọng lên quát anh.
Cô thật quá sơ suất mà!
Sau khi sửa sang lại quần áo, cô bước đến bàn làm việc và ngồi xuống.
“Nói đi, anh… anh tìm tôi có việc gì?”
“Vết khâu của tôi có chút đau, muốn tìm em kiểm tra một chút.” Trái ngược hoàn toàn với vẻ lúng túng của cô, hắn lại rất bình thản đi thẳng vào vấn đề, khóe môi còn treo một nụ cười cợt nhả.
“Anh cởi áo ra tôi xem nào.” Khi nghe thấy anh nói đến vết thương bị đau, vẻ mặt cô ngay lập tức trở nên nghiêm túc, đứng dậy vòng sang chỗ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-theo-duoi-vo-yeu/2530586/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.