Nhìn thấy ông Mạch như một đứa trẻ lao vào nhà, Giản Tích Nhu bất lực day day trán.
Những lúc như này, cô thật sự không dám tin đây là người ông mang quân hàm Đại tướng mà cô quen.
“Cho ông xem chắt của ông nào.” Ông Mạch vừa nói vừa ngồi xuống xoa xoa cái bụng phẳng lỳ của cô.
Giản Tích Nhu lúc này thật sự bất lực. Bé con của cô mới được 5 tuần tuổi, ông ngoại có sờ đến sáng mai cũng không có động tĩnh gì đâu.
“Ông à, bé con mới được 5 tuần thôi, nó vẫn chỉ như hạt đậu mà thôi.” Giản Tích Nhu nhẹ nhàng nói với ông Mạch.
Ông Mạch nghe đến đây thì đen mặt. Chắt của ông giờ mới chỉ được như hạt đậu thôi sao? Tên kia… làm việc không có năng suất vậy cơ á?
Ông Mạch quay sang nhìn hắn, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Thất vọng quá trời, cứ tưởng ta sắp được bồng chắt luôn cơ.” Ông Mạch vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
Giản Tích Nhu nghe vậy thì không khỏi bật cười. Ông ngoại cô đây là mong bế chắt đến mức phát khóc luôn sao?
“Mấy tháng nữa là bé nhỏ có thể đạp được rồi, lúc đó cháu cho ông sờ chắt thoải mái luôn.” Giản Tích Nhu vừa cười vừa nói.
Lúc này cô không giấu được sự vui vẻ, hạnh phúc khi cô mang thai mà ai ai cũng quan tâm chăm sóc tận tình.
“Anh cũng muốn sờ bé con.” Phong Thừa Trạch cúi xuống, tay xoa xoa bụng của cô.
Ông Mạch thấy thế thì lườm hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-theo-duoi-vo-yeu/2530431/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.