"Được rồi em mau đi ngủ đi!"
"Um, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Khánh San trở mình cuộn tròn chưa bao lâu đã dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu, Quỷ Thất nằm cạnh nhẹ nhàng vuốt gương mặt nhỏ xinh đẹp không tì vết, lòng có chút buồn bã trống rỗng. Hình như bé mèo quá hút người rồi, lơ là một tí sẽ bị bắt mất mất.
Vậy là một tuần trôi qua, cô cũng sắp được đi học lại rồi, nhưng anh lại khó chịu, gần tuần Khánh San bị giam lỏng, không thể đi đâu đến cả đi học cô sợ sẽ không đi được mất.
"Tối này tôi có một chuyến đi Nga có lẽ sẽ về trễ."
"Đi Nga sao? Anh tính đi trong bao lâu." Khánh San hai mắt sáng. rực đợi chờ câu trả lời
"Không biết được lâu nhất là một tuần." Quỷ Thất vừa sửa soạn lại đồ vừa nói mà không để ý đến ánh mắt rất vui khi nghe anh vắng nhà kia.
"Đi ngay sao?"
"Ừ, không nở?" Quỷ Thất xoa đầu Khánh San nuông chiều hỏi.
"Ừ không nở." Khánh San đáp lại ngay lập tức, người ta nói câu nói dối không chớp mắt là đây chứ đâu.
Gần một tuần nay Khánh San bị giam lỏng sắp ngạt chết rồi, lấy đâu ra hai từ không nở? Thật ra là cầu mong anh đi thật nhanh thì tốt hơn, chỉ là sợ Quỷ Thất thôi chứ không lòng vui đến nỗi không thể nhảy cẫng lên mà cười. Đến giờ bay rồi, anh thu xếp hết đồ chuẩn bị bước đi, Khánh San liền nhập vai ảnh hậu diễn một màn nước mắt đau buồn, trong lòng anh có chút vui. Quỷ Thất chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-sung-vo-vo-doi/452231/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.