Khải Minh Kiệt dẫn đầu đọi tìm kiếm, đi theo những viên đá. Rồi thì cũng đến nơi.
"Tìm đá không lồ!"
"Rõ!"
Tất cả bắt tay vào tìm kiếm. Khải Minh Kiệt bỗng tách đoàn ra, chạy về một hướng. Vương Mặc Thoại thấy vậy liền chạy theo, có gì thì hai người cũng tốt hơn.
"Kiệt! Đợi tôi!"
Băng qua những dàn cây hoa lá, mọi thứ càng trở nên tối tăm hơn khi đi sâu vào trong góc này. Qua những kẽ lá, hắn có thể thấy một tảng đá khổng lồ, ước tính phải bảy người trưởng thành mới ôm hết một vòng của nó.
Vừa phanh gấp, Khải Minh Kiệt liền ngửi thấy mùi máu. Trên đất còn có những vũng máu đỏ tươi, chưa khô.
Lưu Y Tuyết đang ở gần đây.
Hắn chạy nhanh về phía tảng đá khổng lồ kia, càng lại gần những vũng máu càng nhiều. Lòng hắn như bị lửa thiêu đốt, cảm xúc trộn lẫn giữa vui mừng và giận dữ.
Hắn dừng lại khi thấy bóng dáng một người con gái với mái tóc đỏ thẫm nhuốm thêm đỏ tươi.
Nhìn trên người đâu đâu cũng là vết thương, không chảy máu thì trầy xước đến đau lòng.
Hắn lao đến, nhẹ nhàng đỡ người Lưu Y Tuyết nằm vào lòng mình, ôm nhẹ.
"Vương Mặc Thoại!"
Hắn gào lên, thì tiếng bước chân càng tới gần. Chỉ ba giây sau, Vương Mặc Thoại anh đã tìm thấy họ.
Anh chạy đến, xà xuống nhanh chóng cầm máu những vết thương cho cô.
Khải Minh Kiệt giao lại Lưu Y Tuyết cho Vương Mặc Thoại, bản thân lấy bộ đàm ra liên hệ với trợ lí Lâm.
"Rút quân!"
"Cử một, hai chiếc trực thăng dừng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720719/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.