Lưu Y Tuyết mở cửa căn biệt thự Cảnh Thư. Bên trong cũng chỉ có hai màu đen trắng. Không giống những căn biệt thự khác của giới thượng lưu, Cảnh Thư chỉ có những vật dụng thiết yếu, không phô trương ra. Nó khiến Lưu Y Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không muốn ở trong một căn biệt thự có nhiều đèn sáng cho lắm.
Lưu Y Tuyết bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp, tất cả phòng ốc, nhà tắm, gác xếp.... Lưu Y Tuyết đều dọn hết. Nói là dọn dẹp, nhưng căn nhà lại sạch hơn cô tưởng. Có lẽ chỉ có vài hạt bụi do gió thổi qua. Cô cứ nghĩ rằng hắn là tổng tài có tiền, nên việc dọn dẹp giao cho người hầu. Ai ngờ lại chẳng có một cô người hầu nào cả.
Cả căn nhà to như vậy, mà chỉ hai mươi phút sau Lưu Y Tuyết đã dọn xong. Có lẽ là tại không có bất cứ một vết bẩn nào ấy mà.
Lau dọn xong, Lưu Y Tuyết đi đến phòng khách. Ngồi trên chiếc sofa to lớn, cô ngả mình lún sâu vào sofa. Nó rất êm... rất thoải mái.... thật khiến cho người ta không muốn rời khỏi nó mà.
Được một lúc thì Lưu Y Tuyết vén mái tóc của mình sang hai bên, để đôi mắt của cô được lộ ra. Đôi mắt màu đỏ thẫm, giống hệt mái tóc của cô vậy. Mũi cao, môi dày, mềm, đúng là tiên nữ giáng trần mà.
Lưu Y Tuyết thở dài, đưa tay chạm đôi mắt của mình...
"Đã 16 năm rồi tao chưa để mày nhìn thấy ánh sáng nhỉ..."
"Kể từ khi... Hồi tao năm tuổi chăng?"
Kí ức lúc năm tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-phu-nhan-vo-tam/1720692/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.