Yêu? Mình... đã yêu Nhất Ngôn từ khi nào vậy chứ? Từ khi anh ta luôn dõi theo mình? Từ khi anh ta ân cần với mình, dịu dàng với mình? Hay là từ khi anh ta...
Hình ảnh Nhất Ngôn lại hiện ra trong đầu Kim Kỳ, lúc anh không ngần ngại gì mà đỡ giúp cô một vết dao. Cô đột nhiên kích động, hơi thở dồn dập như bị thiếu oxi.
Mình đã từng yêu anh ấy rất nhiều, rất rất nhiều. Và cả bây giờ... cũng như vậy. Nhưng giữa mình và anh ấy, lúc nào cũng xảy ra những vật cản quá lớn mà mình không thể chịu đựng nổi. Phải làm sao đây? Mình không biết phải làm sao hết!
Cảm giác khi ấy đều là những nỗi khổ trong tim.
Bị bao vây bởi quá nhiều sự bất lực.
Những hỉ nộ ái ố của anh, em chẳng thể nhẹ nhàng nắm bắt.
Nhất là vào thời khắc quan trọng.
Sau này, chúng ta cắt đứt liên lạc.
Quy tắc của cuộc sống vốn dĩ không có quá nhiều sắc màu.
Giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại.
Mơ thấy anh mỉm cười và nói với e rằng...
Giá mà chúng ta...
Không có sự trầm mặc thì tốt biết mấy!
Cô ngồi thừ người ra, bất giác đưa tay lên bấu víu vào ngực áo. Một cảm giác đau đến tê dại như làm cả trái tim cô bị bóp nghẹn. Nước mắt cứ thế trào ra trên khuôn mặt ấy, nhoè cả đôi mắt đẹp...
Màn pháo hoa rực rỡ nhất luôn lụi tàn trước tiên.
Những gì trải qua càng ấm áp, ngược lại sẽ càng thêm dày vò.
Nghe thật nhiều bài ca lãng mạn...
Cũng chẳng thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360177/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.