"Gần đây đứa bé trong bụng còn làm con khó chịu không?"
"Dạ có một chút! Nhưng không sao ạ!"
Kim Kỳ cùng cô Trương làm bữa ăn chiều, trải qua những ngày bình yên. Tuy trong lòng của cô bây giờ vẫn còn gợn sóng, nhưng cô nghĩ mình bây giờ ở đây cũng tốt.
Sáng hôm sau.
Cô một mình đi đến cánh đồng hoa cúc tím, nơi đã minh chứng cho tình yêu của cô và Nhất Ngôn. Đứng giữa cánh đồng này, cô hệt như một vệt sáng nhỏ nhoi trên bầu trời rộng lớn. Hình ảnh của anh hiện ra trước mặt, cùng với nụ cười dịu dàng vẫn luôn dành cho mỗi cô. Kim Kỳ bất giác rơi vào lưng chừng của cảm xúc, khoé mắt không kìm được mà rưng rưng. Yêu nhau thật nhiều, để rồi cũng làm nhau đau đớn thật nhiều.
Nếu như giây phút ấy biết sẽ có ngày làm nhau tổn thương, chúng ta hà cớ gì phải yêu nhau nhìu đến thế?
Hai tuần trôi qua.
Nhất Ngôn vẫn không thể phấn chấn hơn được dù chỉ một chút, anh không ăn uống gì, chỉ uống rượu rồi lại nước lã. Đến nỗi cơn đau bao tử dữ dội làm anh ngất đi, sau khi nhập viện cũng chẳng ăn gì ngoài uống sữa. Lâm phu nhân đau đớn vô cùng, bà ngồi bên giường bệnh nhìn anh thút thít.
"Con à! Con định như thế đến bao giờ?"
Anh ngồi tựa lưng vào thành giường, đôi mắt đờ đẫn như một người vô hồn, không cười cũng chẳng khóc. Sắc mặt anh nhợt nhạt, thiếu sức sống. Giọng anh rất nhỏ, dường như đã mất rất nhiều hơi sức.
"Con sai rồi! Con sai rồi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360176/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.