Trải qua một đêm kinh hoàng đẫm máu, Trình Phi tức tốc đưa Kim Kỳ cùng Nhất Ngôn đến bệnh viện. Tình hình của anh ngày càng nghiêm trọng, khi máu cứ chảy không ngừng, khiến anh rơi vào hôn mê sâu. Cả cô và Trình Phi đều không dám nói chuyện này cho Lâm phu nhân biết, sợ sức khỏe của bà không thể chịu được cú sốc này. Bà điện thoại đến vì thấy cô đi cả buổi chiều không về, cô chỉ đành tự trấn an mình, nén nước mắt vào trong để trả lời.
"Kim Kỳ? Con đang ở đâu? Sao con chưa về nhà!"
Cô nghẹn ngào, sự kìm chế này đối với cô quả thực khó quá. Đưa điện thoại ra xa mình, cô nấc lên từng tiếng, mãi một lúc sau mới trả lời được.
"Dạ... Ở nhà buồn quá, nên con sang nhà Nhi Nhi ngủ một đêm!"
"Vậy được! Nhất Ngôn cũng sắp về rồi, con không cần lo nhé!"
Điện thoại vừa cúp, Kim Kỳ cũng không ngăn được cảm xúc nữa mà gục xuống đất rồi ôm mặt khóc. Nhất Ngôn đã về, anh thật sự đã về rồi. Nhưng điều mà cô mong đợi là một Nhất Ngôn lành lặn khoẻ mạnh đứng trước mặt cô, dù chỉ một nụ cười của anh thôi cũng làm cô hạnh phúc. Chứ không phải như bây giờ, anh đang nằm trong phòng cấp cứu với biết bao nhiêu là máy móc, giành giật sự sống từng phút từng giây.
Hoá ra yêu một người, lại có nhiều cung bậc cảm xúc đến như vậy. Có thể vui vì mỗi ngày được ở cạnh nhau, đi cùng nhau, nhìn thấy nhau. Cũng có thể... đau đến tan nát cõi lòng. Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360162/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.