Nhất Ngôn như phát điên lên khi không thể tìm được Kim Kỳ, một chút manh mối về cô cũng không có. Anh đi lang thang trên đường rồi về lại chỗ đã đậu xe, lái xe thẳng về nhà mình. Anh bần thần đi vào nhà, thấy Lâm phu nhân ngồi ở phòng khách cũng không chú ý đến. Bà thấy anh vừa đi làm chưa bao lâu đã về nhà, hiếu kỳ liền hỏi.
"Nhất Ngôn? Hôm nay con không đi làm sao?"
Anh không đáp lời, đi thẳng lên trên lầu. Đang đi, anh bỗng nhiên chợt nhớ đến định vị mà mình đã cài đặt trong điện thoại của Kim Kỳ. Để chắc chắn rằng cô vẫn ổn, trước khi xem định vị anh đã gọi lại cho cô một lần nữa. Cô lúc này đã kiệt sức vì kêu cứu trong vô vọng, chỉ có thể ngồi yên đó mà thở từng cơn hì hục. Sợi dây thừng vòng qua bụng rồi trói chặt hai tay cô vào ghế khiến bụng cô thi thoảng lại đau lên kì lạ. Cô sợ hãi. Cô sợ mình sẽ không thể thoát khỏi nơi này, sợ Nhất Ngôn sẽ không biết mình ở đây mà tìm đến. Nhưng thứ làm cô thấy sợ hơn, chính là cô không hề biết ai đã bắt cô đến đây, với mục đích gì và làm gì tiếp theo.
Điện thoại dưới chân của Kim Kỳ lại reo lên, hiển thị trên màn hình là tên của Nhất Ngôn. Cô biết anh đang tìm mình, biết anh đang lo lắng cho mình. Một người đàn ông đeo kính đen và khẩu trang đen đi vào, nhưng dường như ở khoảng cách xa quá nên ông ta không nghe được tiếng chuông ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/360140/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.