Chưa từng thấy buổi tăng ca nào lại có nhiều tình huống mờ ám đến như vậy, Kim Kỳ lúc này mới nhận ra Nhất Ngôn đúng là người không phải dễ đối phó. Làm việc cả đêm rồi, đúng là có chút không quen nên Kim Kỳ rất dễ buồn ngủ rồi ngủ quên lúc nào không hay. Nhất Ngôn vẫn mãi mê với dự án mới, cho đến khi anh đặt dấu chấm hết cho dòng chữ cuối cùng, đưa mắt nhìn sang thì thấy Kim Kỳ đã say giấc.
Anh lắc đầu khẽ cười, đứng dậy chậm rãi đi đến rồi cởi áo khoác ra đắp lên cho cô, còn nghiêng đầu nhìn cô khi ngủ.
Tôi tự hỏi rốt cuộc em là người như thế nào? Thật sự ngây thơ đến nỗi không biết gì, hay em chỉ là một con cáo đội lốt cừu non?
Nhất Ngôn khẽ cười, anh còn đưa những ngón tay nhẹ nhàng chạm vài mái tóc của cô. Lúc ngước nhìn lên, qua khung cửa kính lại nhìn thấy Mỹ Ngọc ở bên ngoài. Nụ cười trên môi vụt tắt, thay vào đó là một nét lạnh lùng đến khó coi. Anh cùng cô ta đứng ở bên ngoài, từ trên lầu nhìn xuống nơi những chiếc bàn làm việc đã tối đèn. Mỹ Ngọc không hỏi gì liên quan đến những gì cô ta thấy, nhưng nụ cười gượng trên môi kia rõ ràng là minh chứng.
"Anh vẫn thường về muộn nhỉ?"
Nhất Ngôn đưa mắt nhìn ra xa, thái độ và khoảng cách vẫn luôn giữ nhất định với cô ta.
"Không hẳn."
Bầu không khí của cả hai từ khi nào mà đã trở nên khó nói thế này, chỉ cần rơi vào khoảng không im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-muon-cuoi-toi/277286/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.