“ Tần Gia Hào! Tôi hận cậu, hận cậu ngày hôm đó đã không lựa chọn cứu cô ấy, hận cậu làm tổn thương cô ấy. Nhưng tôi lại càng hận bản thân mình hơn vì đã không thể bảo vệ cô ấy. Lúc tôi điều tra được Ngọc Diệp là Mạc Gia Uyên tôi đã muốn nói nhưng lúc đó quá muộn rồi, cô ấy không còn nữa rồi. Đứa con của cô ấy bảo vệ cũng chẳng còn nữa ” Nhất Minh kế bên lúc này mới lên tiếng, anh biết Tần Gia Hào sẽ ân hận, ân hận cả đời này, nhưng bản thân anh lại chẳng thể bảo vệ được Gia Uyên để cô ấy mang theo nuối tiếc mà mất đi
Mọi người càng nói ánh mắt Tần Gia Hào càng tức giận, anh thuận tay cầm lấy khẩu súng của người vệ sĩ kế bên chỉa thẳng vào đầu của Lý Khả Hân rống lên từng chữ
“ Tại sao hả? Tại sao cô lại hại chết cô ấy? Cô ấy chưa một lần làm gì đến cô? Tại sao? Tại sao lại làm vậy? ”
Khả Hân nhìn anh đầy sợ hãi, anh bây giờ như con quỷ Satan vậy, ánh mắt đỏ hết cả lên vì tức giận. Là cô ta hại chết Gia Uyên của anh là cô ta hại chết đứa con chưa chào đời của anh
“ Vì nó là người anh yêu nhất không phải sao? Em làm tất cả cũng chỉ vì yêu anh, sao anh không nhìn thấy? Anh nói em hại chết nó nhưng không phải ngày hôm đó là anh chọn bỏ lại cô ấy sao? ” Khả Hân sợ hãi nước mắt không ngừng rơi lên tiếng
Tần Gia Hào tức giận bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-khong-nhan-ra-toi/362994/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.