Nam Xuyên cầm được tiền trong tay rồi lại nghĩ chẳng lẽ cô ta lại thua con ả Nam Ngữ dễ dàng như thế sao?
Cô ta bắt đầu suy tính, đến nhà họ Phó, Thôi quản gia bình thường toàn chạy ra đón cô ta vậy mà hôm nay lại chẳng thấy đâu, thậm chí còn chẳng có mấy mống người hầu nào.
"Thôi quản gia!"
Nam Xuyên lớn tiếng gọi, chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói nũng nịu ghê tởm của Hạ Lưu. Ở chính giữa căn phòng khách, Phó Từ cùng Hạ Lưu đang thân mật như chốn không người, Thôi quản gia còn phải đứng bên cạnh bưng nước hầu hạ cô ta.
Nhìn thấy cảnh đó, cơn giận cô ta đang cố gắng kìm chế lại bùng lên, nhưng cái tát ban nãy của Nam Vĩ và lời của Hứa Tĩnh Anh lại vang lên bên tai cô. Nam Xuyên nghiến răng rồi hít sâu một hơi, đi vào.
Hạ Lưu đã nhìn thấy cô ta, bàn tay mơn trớn trên ngực Phó Từ rồi cất giọng nũng nịu.
"Từ, chân em đột nhiên đau quá, có lẽ là bị tê rồi, làm thế nào bây giờ..."
"Để anh bảo người làm bóp chân cho em."
"Từ, hình như mắt của em cũng đau, anh thổi cho em được không?"
"Được, được."
Phó Từ dịu dàng với Hạ Lưu, Nam Xuyên nắm chặt nắm đấm, Thôi quản gia bấy giờ mới nhìn thấy cô ta, vội vàng chạy đến nhưng đã bị Phó Từ ngăn cản.
"Thôi quản gia, ai cho phép bà chạy tới đó? Bảo bối của tôi còn đang bị đau chân đây này, mau bóp chân cho cô ấy đi."
Bảo bối? Anh ta gọi Hạ Lưu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-doc-sung-the-ba-xa-em-dung-hong-thoat/871759/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.