Tử Thiên, Tử Hạ cùng Thành Duệ được sự tiếp đãi nồng nhiệt của người dân ở làng Mây. Tới gầm khuya, ba người trở về, ngủ trong căn phòng mà trưởng làng đã chuẩn bị.
Tử Thiên cùng Thành Duệ đã ngủ sau, Tử Hạ vẫn gác tay lên trán mà nằm ở đấy. Cô ngồi cạnh Thành Duệ, mắt đăm chiêu nhìn anh.
- Anh nói xem em còn sống bao lâu nữa đây. Dù sao đi nữa, quãng thời gian còn lại em cũng sẽ cố gắng tận hưởng cùng anh vậy.
Tử Hạ ngồi ở đấy lẩm bẩm một mình rồi cũng nhanh chóng trở về giường rồi thiếp đi.
Ngay ngày hôm sau, sau khi thoa thuốc cho Thành Duệ thì cả ba trở về thành phố S. Tử Thiên, Minh Thành và Kha Nguyệt trở về công ty làm việc. Tử Hạ luôn luôn ở cạnh chăm sóc cho Thành Duệ, hai người dính với nhau như hình với bóng.
- Hạ Nhi này, anh hỏi cái này được không ?
- Anh hỏi đi.
- Em có nhớ lần ở Phàm Gia ta bị Lam Phương Du đến tìm không ? Lần đó em bảo không có ai ở đằng sau em, bây giờ cũng vậy là có ý gì ?
- Em bảo như thế là ám chỉ lúc xưa em không có ai bên cạnh quan tâm hỏi han em nên em không được phép cũng không thể gục ngã. Sao anh lại hỏi thế ?
- Anh nhớ em có bảo là ở hiện tại em cũng không thể gục ngã nữa. Anh cùng mọi người luôn quan tâm em mà, em có chuyện gì sao ?
Tử Hạ nghe vậy có chút cảm giác lạ. Lúc xưa đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831866/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.