Kha Nguyệt cùng những thành viên cùng trang lứa đứng vui vẻ trò chuyện. Cô nhìn qua lại không thấy Tử Hạ thì đi sang hỏi Tử Thiên.
- Anh Tử Thiên, anh thấy Tiểu Hạ ở đâu không ?
- Không, anh tưởng con bé ở chung với em ?
- Không có, từ khi lấy xét nghiệm em không thấy cậu ấy
- Tớ ở đây, tớ không bị bắt cóc đâu. Ai lại đi vào đây mà bắt tớ chứ.
Tử Hạ lau khô nước mắt, cố gắng nuốt cảm xúc vào mà đi chầm chậm lại phía Kha Nguyệt, Tử Thiên và Thành Duệ.
- Kết quả xét nghiệm thế nào ?
- Rất bình thường.
Lời hỏi của Kha Nguyệt như con dao đâm vào nỗi đau của Tử Hạ. Dù cô có mạnh mẽ thế nào thì chuyện cô bị ung thư giai đoạn cuối cô cũng không thể nào mà chấp nhận được, chỉ là cô không muốn mọi người lo lắng.
- Hạ Nhi, kết quả bình thường thật sao ?
- Vâng, em không giấu mọi người làm gì đâu.
Tử Hạ đưa tay đỡ lấy Thành Duệ đang quơ hai tay tìm kiếm cô.
- Được rồi, mọi người trở về tập luyện đi.
Phong Lãnh từ trong phòng đi ra, giải tán những " đứa con " của ông đang ở ngoài sân.
- Anh ở yên đây nhé, lát em tập xong em sẽ trở lại.
- Thật chứ ?
Tử Hạ cũng phải phì cười với câu hỏi của Thành Duệ.
- Em không quay lại với anh thì em đi đâu được chứ. Em không chạy mất đâu.
Tử Hạ dẫn Thành Duệ lại phía băng ghế rồi để anh ngồi xuống, bản thân cúi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831865/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.