Cô vừa gọt vừa đút táo cho anh ăn. Bỗng Thành Duệ ngậm miếng táo trong miệng, trao cho cô bằng nụ hôn.
- Anh... anh..làm gì vậy ?
- Em biết rõ còn hỏi, mặt em đỏ rồi kìa.
- Không, không có.
- Lại nằm đây với anh.
Tử Hạ nghe lời anh, nằm xuống. Thành Duệ ôm lấy cô, bọc trong vòng tay của mình.
- Tiểu Hạ.
- Em đây, có chuyện gì ?
- Em có từng ghét anh hai em không ?
- Đương nhiên là không. Tình cảm em dành cho anh ấy không nhỏ hơn anh đâu, chỉ khác anh ấy là anh hai em, còn anh là người yêu em.
- Thế còn mẹ em ?
- Không bao giờ. Những gia tộc lớn thường yêu chiều con trai hơn, chuyện đó rất bình thường nên em cũng không thấy lạ lắm.
- Không thấy lạ mà vừa nhắc tới là rưng rưng rồi à.
- Không có.
- Đừng để ý nữa, dù mẹ em có thương anh hai hơn thì ba em vẫn thương em, mẹ em vẫn thương em, dù không quá nhiều. Và quan trọng là em vẫn còn anh, còn Bố, còn Tiểu Nguyệt và A Thành sẵn lòng giúp đỡ nếu em cần.
- Em biết rồi, mọi chuyện cũng đã qua.
- À mà khi nào anh được xuất viện ?
- Em không biết nữa, lúc anh đang hồi sức thì ngoài phòng em đang bị mắng, nên em không có hỏi.
- Thôi không sao, lát hỏi, giờ anh muốn ôm em mãi như thế này. Cảm giác ấm lắm.
- Em cũng vậy, được anh ôm ấm lắm.
Thế là hai người ôm nhau khoảng 15 phút, cho đến khi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831838/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.