Nói là đi nhưng cô không nỡ. Tử Hạ chỉ đứng trên cây và nhìn hai người kia. Trong ánh mắt cả hai vẫn có nét gì đó rất buồn.
Đến khuya, bữa tiệc kết thúc. Trưởng làng sắp xếp một ngôi nhà nhỏ cho Tử Thiên và Thành Duệ. Đợi đến khi hai người ngủ say, cô rón rén đi vào.
Đập vào mắt cô là hai người đang ngủ say, nhưng hình tượng khác hẳn với 6 ngày trước. Cả hai tiều tụy xanh xao hơn rất nhiều.
" Tại sao hai anh lại xuống được làng Mây chứ, vách núi rất cao mà ".
Rồi cô lại nhìn trên mặt cả hai, đều có vết trầy. Hai người đã dành 3 giờ để leo xuống đây tìm cô.
Cô ngồi xuống, ở giữa hai giường.
- Anh hai, xin lỗi đã làm anh hao tâm tổn sức đi tìm em. Bây giờ thì em ổn rồi, anh không phải lo nữa. Khi nào em tìm được bằng chứng em sẽ trở lại với anh và mọi người. A Duệ, anh cũng yên tâm nhé, em vẫn luôn ở bên dõi theo anh.
Nói rồi cô lấy trong túi ra hai miếng băng cá nhân, dán lên vết thương cho hai người, rồi cho mỗi người một nụ hôn vào chỗ bị thương trên má.
- Ngủ ngon.
Sáng hôm sau, cô lại lẻn vào thành phố S. Lần này cô điều tra về bữa tiệc Hoàng Gia.
- Này, A Thiên, hôm qua tôi mơ thấy Tiểu Băng hôn tôi ?
- Tôi cũng vậy đây. Tôi còn nghe nó tâm sự rất nhiều.
- Vậy thì lạ thật, rõ là con nhóc đó không có ở đây.
- Chúng ta ở đây thêm 1 ngày đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831825/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.