Vị bác sĩ đi từ phòng ra, bảo :
- Cô bé này bị nhiễm trùng vết thương. Cộng thêm việc bị sốt cao. Hiện tại đã ổn, cần ở lại quan sát vài ngày.
- Cảm ơn bác sĩ.
Rồi cả 4 người vào thăm Khả Băng.
- 3 người đi ra một lát được không, tôi có chuyện muốn nói với em ấy. - Thành Duệ vừa nói vừa nhìn về phía Khả Băng vẫn đang giả ngủ. Cô sợ vãi linh hồn.
" Mọi người đừng đi, đi là tôi chết chắc đấy ".
- Được rồi, cậu nói trước đi, lát tôi vào.
- Tiểu Nguyệt, đi với anh.
Thế là căn phòng chỉ còn lại 2 người. Khả Băng linh cảm được điều không lành sắp xảy ra.
- Em còn định giả ngủ đến bao giờ.
Vẫn im lặng
- Nếu em còn giả ngủ anh sẽ giận đấy.
Vẫn không có câu trả lời.
Thành Duệ nắm lấy cái chăn rồi vứt ra, tay anh nắm lấy hai tay Khả Băng đè lên phía trên giường.
Tay còn lại bóp ngang mặt cô rồi hôn. Dù bạo thế nhưng anh vẫn để ý không đụng vào vết thương của cô. Bỗng nhiên anh thấy mằn mặn.
- Sao em lại khóc ?
- Huhu, đây không phải là anh. Bình thường anh có thế này đâu...
- Anh xin lỗi, làm em sợ rồi...
- Bao giờ em xuất viện ?
- Bác sĩ bảo em phải ở lại quan sát vài ngày vì vết thương của em nhiễm trùng khá nặng.
- Nhưng kì thi của em ...
- Anh sẽ xin cho em làm tại bệnh viện.
- Cảm ơn anh.
Bên ngoài phòng bệnh của Khả Băng, Kha Nguyệt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831792/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.