Nụ hôn kéo dài gần 1 phút, suýt đã lấy mang Khả Băng.
Nhưng cả hai và cô đã nhận ra điều gì đó. Tiếng tíc...tắc của bom hẹn giờ không phải phát ra từ nơi cô đang đứng, mà là bên trong căn nhà.
- A Duê, chạy mau !!!
Nhóm của Tử Thiên và Minh Thành vừa ra khỏi khu rừng thì nghe tiếng nổ rất lớn, làm cháy cả những cây xanh gần đó. Một trận mưa kéo đến...Kha Nguyệt ngã khụy xuống, hai tay che mặt, che đi những nỗi đau đang hiện trên mặt cô.
- Em... đừng buồn nữa. Có tôi đây rồi...
Kha Nguyệt ôm lấy Minh Thành rồi gào thét trong vô vọng.
- Này... A Duệ... tỉnh lại mau..
- Ta còn sống à..
- Không phải là còn sống mà là chưa chết, chân em đau quá...
- Lại đây anh thương, chúng ta đang ở đâu ?
- Em cũng không biết...
- Là do tôi thấy hai người ở trong rừng, tôi mang hai người về và chữa trị. Vết thương của cô gái khá nặng, nhưng hồi phục rất nhanh. Hai người nên quý trọng nhau. Bom nổ rồi vẫn nắm lấy tay nhau. Anh ta còn ôm lấy cô nữa đó.
Sau đó người đàn ông đi ra ngoài.
- A Thành....
- Sao ?
- Chúng ta cùng hứa với nhau nhé ?
- Em nói đi, hứa gì ?
- Hứa dù sao đi nữa, chúng ta vẫn sẽ không buông tay. Anh có thể không ?
- Được thôi, miễn là em muốn.
Nói rồi hai người móc ngoéo. Nụ cười của Khả Băng biểu hiện rõ sự hạnh phúc.
Về phía Kha Nguyệt, sau khi cô trở về cô luôn nhốt mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831791/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.