Cô như chết lặng khi nghe câu nói đó...
- Anh.. Anh quên tôi rồi à... Không phải anh hứa sẽ không quên tôi rồi sao... Anh là đồ lừa gạt...
Nói rồi Khả Băng quay mặt sang hướng khác và khóc nức nở. Anh kéo tay cô làm cô ngã vào lòng mình.
- Anh đùa thôi, Anh làm sao quên em chứ.
- Anh...Anh hết chuyện đùa à....
Cô càng ngày càng nức nở hơn.
- Được rồi, nín đi mà. Mà anh nhớ anh hứa không bỏ rơi em chứ không hề hứa không quên em nhé.
Cơ mà cũng chúc mừng em vì mắt em đã nhìn thấy.
Không nghe tiếng trả lời, Thành Duệ nhìn xuống thì thấy cô đã ngủ say trong lòng mình. Có vẻ cô đã thức canh anh rất nhiều đêm. Cô đã mệt mỏi rồi..
" Ngủ ngon nhé, bảo bối ".
Bên ngoài phòng bệnh
- Có vẻ mình không nên làm phiền họ. - Nói rồi Kha Nguyệt bước vào phòng rất nhẹ nhàng, để lại phần cơm cho Khả Băng. Khi cô đi ra ngoài thì đụng phải ai đó.
- Này, cô có thấy đường đi không vậy ?!
- Tôi xin lỗi.
Bây giờ cả hai mới nhìn rõ mặt đối phương.
- Là anh !!
- Là cô !! Cô đến đây làm gì ?
- Tôi mang cơm cho Tiểu Băng, nhưng coi ấy cùng anh ta ngủ rồi. Còn anh ?
- Tôi thăm Thành Duệ.
- Cả hai đều ngủ rồi, tôi nghĩ anh nên về đi.
- Cô cứ về trước đi.
Kha Nguyệt đi khuất dần, Minh Thành thầm nghĩ : " Cô gái này có vẻ thú vị nhỉ ".
Rồi anh bước vào phòng bệnh.
- Này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831780/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.