Tiếng chim hót líu lo trên cây khiến cô bừng tỉnh giấc, người cô cảm thấy rất ấm áp, cô muốn luue mãi khoảnh khắc này.
" Này, Tiểu Duệ, đã ai nói với anh rằng anh rất đẹp trai không nhỉ ".
Lúc cô còn lo ngắm khuôn mặt say giấc ngủ của anh thì anh mở mắt từ từ, khiến cô giật mình, lúng túng :
- Dậy mau thôi, chúng ta còn làm nhiệm vụ nữa đấy !!
- Được rồi, nhưng phải thay băng gạc cho cả em và tôi đã.
- Anh đùa tôi à, làm sao mà anh thay cho tôi chứ ! - Khả Băng vừa nói vừa lộ vẻ lúng túng. Tên này nói lung tung gì thế.
- Tôi không đùa, quay lưng lại mau.
- Này... !!!
- Là tòa nhà này đúng không ?
- Anh tự đi mà xem !!
Có vẻ cô vẫn còn hờn dỗi, ngại ngùng chuyện ban nãy.
- Được rồi, không đùa nữa, nghiêm túc lại nào.
- Thưa dì, con là người từ Hàn Sát đến giúp dì giải quyết nhiệm vụ cấp C do dì nhờ ạ - Khả Băng vừa nói vừa bấm chuông.
- Được rồi, hai người vào đi. Khoan đã.. Cậu là ... Khả Băng !!
Nói rồi cậu ta nhảy lên ôm chầm lấy Khả Băng. Cô vẫn có chút bất ngờ. Sau khi cậu ta buông ra thì cô mới nhớ ra cậu ta là ai.
- Là cậu à Mạch Thiên ?
- Đúng rồi, là tớ này. Lâu quá không gặp cậu rồi.
Hai người vui vẻ chuyện trò mà không hề nhận ra có sát khí nhận ra, Khả Băng nhận ra ít nhiều nhưng cô nghĩ là do cô nghĩ xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet/831776/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.