- Là tại mọi người vây quanh em quá nhiều ấy chứ.
- Thế thì càng phải nhốt em lại rồi, người đâu mà hấp dẫn ánh nhìn thế.
- Anh sợ gì à ?
- Sợ ai cướp em đi mất thì khổ lắm.
- Không ai cướp nổi em đâu. Với lại em cũng chỉ yêu anh, ai dám đụng vào em xem, em cho vỡ mồm.
- Nghe em nói ghê thế, chắc anh cũng không dám làm gì sai.
- Anh cũng là hậu duệ Phàm Gia cơ mà, thân thủ anh cũng đâu tệ. Anh nói cứ như em ức hiếp anh dữ lắm thế.
- Mà sự thật là vậy mà, em không ức hiếp anh thì
ai dám ức hiếp anh chứ.
- Xùy.
- Anh cho em cái này này.
- Là gì ?
Cảnh Mộc lấy trong túi ra một hộp quà nhỏ.
- Em mở ra xem đi, xem có thích không.
Thiên Tịch cầm lấy rồi mở ra xem. Là một sợi dây chuyền cực đẹp, mặt dây chuyền là hình giọt nước màu xanh dương.
- Anh tự mua sao ? Đẹp lắm, anh mua gì em đều thích cả.
- Ừ, sáng này anh đi vào cửa hàng đích thân chọn cho em đấy. Em thích là được rồi.
Sáng sớm hôm nay Cảnh Mộc đã tới cửa hàng chọn. Anh mất gần 1 giờ mới tìm được món đồ ưng ý. Chủ cửa hàng sợ anh mà mất thời gian như thế lại tìm không được chắc anh cho cửa hàng ấy sập mất.
Hai người ngồi đó làm việc. Thiên Tịch cứ ngắm mãi sợi dây chuyền rồi cười mãi. Cô không ngờ đại thiếu gia như Cảnh Mộc lại đích thân đi mua quà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/831673/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.