" Thế thân ? Con nuôi ? ".
Thiên Tịch đứng ở ngoài nghe câu chuyện bên trong. Cô không nói gì, vẫn đứng đó mà nghe.
- Mẹ, con bé là con nuôi, là thế thân của Thiên Lạc thì đã sao chứ ? Nó đã làm bao nhiêu thứ cho cái nhà này chứ ? Mẹ thậm chí xem con bé là thế thân của Thiên Lạc nhưng còn cách đối xử thì giống nhau không ? Mẹ đã lừa gạt em ấy chuyện xét nghiệm ADN bao nhiêu lần rồi ? Mẹ đã bốc lột bao nhiêu lần rồi ?
- Thế con không bốc lột nó à ? Con không dựa dẫm vào nó à ?
- Nhưng ít nhất bây giờ con thật sự muốn cứu em ấy, là con biết hối lỗi của mình. Còn mẹ vì tiền mà quên luôn những thứ em ấy mang lại cho gia đình, là thứ mà không thể dùng tiền mua được.
- Nếu con dám cứu nó thì sau này đừng gặp mẹ nữa.
- Con không cần ai cứu cả.
Cánh cửa mở ra mang theo nước mắt trên Thiên Tịch đã rơi trên khuôn mặt đó, kèm sự tội lỗi của mẹ nuôi cô.
- Con đã đứng đấy từ khi nào ? Con đã nghe tất cả ?
- Đúng, nếu hôm nay con không nghe được thì mẹ sẽ giấu con cả đời này sao ? Mẹ vẫn dùng thân phận mẹ ruột làm những điều trong quá khứ với con ?
Bà im lặng không nói gì. Thiên Quân cũng im lặng theo.
- Xem như việc con đánh bỏ cả hạnh phúc của mình đã cứu sống được mẹ, là việc làm trả ơn cuối cùng của con. Từ hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/831666/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.