- Tịch Nhi à, cậu bình tĩnh lại xem. Cậu kể đầu đuôi rõ ràng cho tớ nghe.
- Chuyện là tớ được nhận vào công ty làm thư kí riêng của chủ tịch công ty đó. Không lâu sau đó tớ thấy anh ấy mang một cô gái về phòng, nhìn vẻ mặt cưng chiều yêu thương cô gái đó mà tớ cảm thấy khó chịu. Cũng từ lúc ấy mà tớ biết tớ yêu anh ấy mất rồi. Mới lúc nãy anh ấy tỏ tình tớ, nhưng tớ lại nghĩ đến cô gái ở phòng hôm đó. Tớ muốn độc chiếm anh ấy là của riêng, nhưng nghĩ lại tớ có quyền gì chứ. Dù sao đi nữa, tớ vẫn là kẻ đến sau mà thôi....
Thiên Tịch vừa nói vừa khóc, ngày một to hơn. Điềm Song bên đầu bên kia ngao ngán lắc đầu, suy nghĩ cách mà an ủi cô gái nhỏ này.
- Thôi nào, dù sao cũng qua rồi. Vậy cậu định làm gì đâu ? Cậu định chạm lại mặt anh ta sẽ tỏ vẻ như thế nào đây ?
- Tớ cũng không biết. Tớ muốn mọi thứ bình thường như lúc trước khi chuyện này xảy ra, nhưng không phải tớ muốn là sẽ được.
- Thế cậu cứ mạnh dạn mà bắt chuyện với anh ta thôi. Tin tớ đi, sẽ không sao đâu.
- Thật sao ?
- Thật mà. Cậu đừng khóc nữa, mau ngủ đi. Khóc nữa mai ngủ dậy mắt sẽ sưng đấy.
- Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.
- Bạn bè mà.
Nói rồi Thiên Tịch cúp máy. Cô đi rửa mặt rồi trở lại phòng nằm lăn qua lăn lại trên tấm nệm mỏng. Có thể bây giờ cô chỉ cần nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/250486/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.