- Sao nhìn tôi chằm chằm thế ?
Cảnh Mộc căng thẳng khi bắt gặp Thiên Tịch nhìn mình như vậy. Còn cô dù anh nói nhưng vẫn tiếp tục nhìn chăm chú, cứ như anh là sinh vật lạ nào đó.
- Cho tôi thuốc này thật sao ? Hôm nay anh lạ thật đấy.
- Cho cô thật đấy. Tôi lạ chỗ nào cô nói thử xem.
- Tôi cũng không biết. Có vẻ hôm nay anh đẹp trai hơn thì phải.
Nói xong Thiên Tịch cười khanh khách lộ rõ vẻ tinh nghịch. Cảnh Mộc tự dưng thấy cô cười thì đứng hình. Thấy cô vui vẻ cười, lại còn là cười với mình, anh vui như vừa làm được chuyện gì kinh động lắm. Thiên Tịch vẫn đang cười, quên hết những chuyện lúc nãy
" Em cứ việc cười đi, còn tôi sẽ bảo vệ nụ cười ấy cho em ".
Ở Trường học, nhóm bạn nào đó trò chuyện quên luôn cả thời gian. Vào học rồi nhưng tâm tư ba người vẫn treo ngược nơi cành cây, suýt nữa đã bị giáo viên phạt đứng ngoài hành lang rồi. Giai Nghiêm cùng hai người bạn đang nghĩ cách giúp anh hai mình.
- Sao rồi, đã tìm ra cách gì hay chưa ? - Tiếng trống ra chơi vừa đến thì cô chạy ngay đến chỗ Lăng Vân và Mạch Vũ hí hửng hỏi chuyện.
- Tớ cũng không biết nữa. Tớ chưa từng yêu thì làm sao biết nên làm gì đây. Còn cậu Mạch Vũ ?
- Tớ cũng như cậu. Còn Nghiêm Nhi ?
- Tớ như hai cậu
Cả ba nghe thấy thế liền thở dài một hơi. Chỉ là cậu ấm nhà Hàn Gia yêu một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/250481/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.