- Mày dám đánh tao ?!
- Cô là thứ gì mà tôi không dám ? Cô cũng chỉ là một tiểu thư, thế thì đã sao ? Tiểu thư thì được leo lên đầu lên cổ người khác mà sống à ? Chuyện gì cũng phải có chừng mực thôi.
- Thứ như mày cũng dám dạy đời tao à ?!
Cuộc ẩu đả xảy ra. Thiên Quân đứng đó cũng không biết nên bênh ai nên chỉ đứng nhìn. Mẹ anh mà không lên thì cô tiểu thư đanh đá kia bị đánh tới mức không ai nhìn ra rồi.
- Tôi nghĩ cô là tiểu thư thì tội gì phải dùng tiền của tôi nhỉ ? Đúng là ăn bám cha mẹ quá nên thành ra thích dùng tiền người khác.
- Thế mày có được như thế không mà nói ? Mày ghen tị à ?
- Tiền tôi làm ra, tôi dùng. Mắc khỉ gì tôi phải ghen tị ? Cô cắt đồ của tôi tôi còn chưa nói là cô đã may mắn rồi.
- Quần áo của mày được tao cắt là đã có vinh dự lắm rồi.
- Hai đứa cãi nhau đủ rồi. Giải tán đi !!
- Mẹ không bảo con cũng đi. Cãi với cô ta lát nữa chỉ sợ có án mạng lại khổ. Còn anh, tốt nhất nếu muốn cưới vợ thì tự đi mà kiếm tiền. Em sống không phải chỉ để phục vụ cho mấy người. Em cũng sẽ không chấp nhận loại người như cô ta làm chị hai của mình đâu.
Thiên Tịch chán chả muốn nói, tay cầm một chiếc thẻ đi đến cửa hàng mua quần áo mới và một số thứ, tìm đến một nhà trọ mà ở. Ở chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/250467/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.