Mỹ Kỳ thấy cô đi tới đi lui để pha cà phê cho Cảnh Mộc như vậy thì được một pha hả dạ. Có điều cô ta không biết là Cảnh Mộc vì muốn chọc Thiên Tịch nên mới làm vậy, chứ không phải ghét cô. Nếu người khác pha cà phê không đúng ý anh thì ngay lần đầu đã không còn ở trong công ty rồi.
Đến khi nhìn thấy Thiên Tịch đi không nổi nữa Cảnh Mộc mới buông tha cho cô, cho đôi chân tội nghiệp ấy đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, mỏi cũng không dám nói.
- Được rồi, lần này thì ngon rồi.
" Anh mà bảo có vấn đề nữa thì tôi cho anh ăn nguyên cốc cà phê vào mặt rồi, ở đó mà làm càng ".
- Chửi rủa gì tôi đấy ? - Cảnh Mộc theo dõi ánh mắt của Thiên Tịch cũng đủ biết cô lại đang thầm chửi rủa gì anh rồi.
- Ai mà dám chửi gì anh chứ. Thế thì khác nào tìm đường chết à ?
- Tôi nào có ác đến như vậy chứ. Cô lại nói quá rồi.
- Anh không ác chắc tôi ác sao ?
- Cô phải ác lắm nên mới bị tôi hành như thế này.
- Anh... !!
Thiên Tịch á khẩu không biết nói gì hơn nữa đành lườm anh. Còn Cảnh Mộc ở đó vui vẻ vì trêu chọc cô gái nhỏ này. Ngoài ở cạnh gia đình anh chưa bao giờ cảm thấy thậ sự thoải mái. Thế mà bây giờ anh thật sự đang cười tươi. Thiên Tịch thấy vậy có chút bất ngờ.
Ở tại Trường Đại học Kinh tế, sinh viên đang ở giờ nghỉ ngơi. Ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/250461/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.