Nghe được câu nói cần nghe thì mặt bà thư giãn hẳn ra.
- Con nhớ đấy. Tiền con làm ra con phải đưa tất cả cho ba mẹ, để mà nuôi cả gia đình. Thân con là con gái con phải biết chuyện. Ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con.
- Mẹ à, câu nói này mẹ đã nói rất nhiều lần rồi. Kể từ khi con bước chân lên tủng học thì ngày nào gặp con mẹ cũng nói câu đấy. Con lớn rồi, con không còn là đứa trẻ con nữa. Con nghe con cũng hiểu, nhưng nếu mẹ nói nhiều lần con cũng biết ngán chứ.
- Nuôi mày lớn như thế này để làm phản à ?!
Bà thay đổi thái độ còn hơn lật bánh tráng. Thiên Tịch cũng mặc kệ mà đi lên phòng. Cô nghe chửi nhiều quá thành ra cũng quen tay rồi. Nếu là lúc nhỏ, chỉ cần cô nghe mắng một xíu là đã bật khóc. Nhưng càng lớn cô càng nhận ra, khi cô khóc thứ duy nhất bên cô là 4 bức tường, nên khóc cũng chẳng giúp được gì. Từ đó về sau dần thấy cô ít hòa đồng vui vẻ như trước nữa, chỉ có bạn thân mới biết con người thật của cô như thế nào.
Vừa đặt tấm lưng xuống giường thì cánh cửa mở ra, cô quay ra nhìn. Là Thiên Quân.
- Thiên Tịch, ra giặt giúp anh mớ quần áo.
- Tại sao anh không giặt chứ ? Anh đã đi chơi cả ngày hôm nay rồi, còn em thì phải đi tìm việc nguyên ngày.
- Vì em là con gái, em phải có nhiệm vụ làm giúp anh. Nếu em không làm thì đừng trách anh.
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-dac-biet-phan-2/250459/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.