Nghe được câu nói cần nghe thì mặt bà thư giãn hẳn ra. - Con nhớ đấy. Tiền con làm ra con phải đưa tất cả cho ba mẹ, để mà nuôi cả gia đình. Thân con là con gái con phải biết chuyện. Ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con. - Mẹ à, câu nói này mẹ đã nói rất nhiều lần rồi. Kể từ khi con bước chân lên tủng học thì ngày nào gặp con mẹ cũng nói câu đấy. Con lớn rồi, con không còn là đứa trẻ con nữa. Con nghe con cũng hiểu, nhưng nếu mẹ nói nhiều lần con cũng biết ngán chứ. - Nuôi mày lớn như thế này để làm phản à ?! Bà thay đổi thái độ còn hơn lật bánh tráng. Thiên Tịch cũng mặc kệ mà đi lên phòng. Cô nghe chửi nhiều quá thành ra cũng quen tay rồi. Nếu là lúc nhỏ, chỉ cần cô nghe mắng một xíu là đã bật khóc. Nhưng càng lớn cô càng nhận ra, khi cô khóc thứ duy nhất bên cô là 4 bức tường, nên khóc cũng chẳng giúp được gì. Từ đó về sau dần thấy cô ít hòa đồng vui vẻ như trước nữa, chỉ có bạn thân mới biết con người thật của cô như thế nào. Vừa đặt tấm lưng xuống giường thì cánh cửa mở ra, cô quay ra nhìn. Là Thiên Quân. - Thiên Tịch, ra giặt giúp anh mớ quần áo. - Tại sao anh không giặt chứ ? Anh đã đi chơi cả ngày hôm nay rồi, còn em thì phải đi tìm việc nguyên ngày. - Vì em là con gái, em phải có nhiệm vụ làm giúp anh. Nếu em không làm thì đừng trách anh. Nói rồi cánh cửa kia đóng sầm lại, Thiên Tịch bực tức đấm vào tường một cái. Lúc nào cũng vậy, mọi thứ trong nhà đều là cô đảm trách. Anh hai cô chỉ có việc ngồi đó mà hưởng thụ. Nếu cô từ chối làm giúp anh thì đương nhiên anh sẽ mách mẹ, và cô sẽ bị một trận giáo huấn xuyên thời gian. Cô mệt mỏi lê tấm thân xuống mà giặt đống đồ chồng chất ở kia. Lúc mà cô đi ra thì bữa cơm của gia đình cũng tàn. - Con nấu mì ăn đỡ đi, anh hai con lỡ ăn hết phần con rồi. - Được. Cô xoay người đi lên phòng, che giấu nụ cười của sự thất vọng tột cùng đang hiện ngày càng rõ trên gương mặt kia. - Khoan đã, mẹ có sắp xếp cho con một cuộc xem mắt với một công tử. Ngày mai sáng sớm hai con gặp nhau đi. - Con nói rồi. Mẹ không cần phí sức mà sắp xếp như thế. Con không muốn đi và cũng không cần đi. Nếu mẹ muốn cưới thì bảo con trai yêu dấu của mẹ đi xem mắt đi. Một chiếc bát bay về hướng cô, cô không né. - Con có không muốn cũng không được từ chối. Người đó có rất nhiều tiền, con sẽ được sống sung sướng cả đời, lại còn lo được cho gia đình. - Mẹ đừng bao giờ nhắc tới chuyện xem mắt nữa. Anh hai cũng nên có người hốt rồi, thay vì mẹ tìm người cho con thì sao không tìm cho anh ấy ? - Nó là thân con trai, phải sống với ba mẹ. Con là con gái, phải đi lấy chồng để mà lấy tiền về lo cho gia đình. - Đạo lý nực cười. Nói rồi cô xoay người đi nhanh lên phòng, mặc cho bà đứng đó chửi rủa. Sáng hôm sau, để thoát chuyện xem mắt mà sáng sớm cô đã lẻn ra khỏi nhà nhưng không thành. Mới 5 giờ sáng cô đã chạm mặt người mà ba mẹ cô sắp xếp. Là thiếu gia nhà họ Đường - Đường Trúc Mặc. - Con gái mà hai bác nói có vẻ xinh đẹp nhỉ ? Con rất vừa ý đấy. - Thế thì theo ý cậu, đám cưới sẽ diễn ra nhanh chóng thôi. - Xinh đẹp cũng không tới quyền sở hữu của anh, anh không cần lo. Ai muốn đám cưới thì tự đi mà đám cưới, đừng gọi con, con không có hứng. Con đi làm, ba mẹ cứ ở đó bàn chuyện đại sự với anh ta đi, con không rảnh chen vào. Thiên Tịch lần nữa phủ phàng mà đi khỏi nhà, đến Hàn Thị. - Hừ, cô nghĩ lọt vào tầm ngắm của tôi mà thoát khỏi dễ lắm à ? Tôi nhất định sẽ không bỏ bất cứ thủ đoạn để có được cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]